[Dịch] Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm nào – 那些年我们一起追的女孩 – Cửu Bả Đao – Chương 19

Chuyện là như vậy, trong một thoáng trời đất điên đảo, tôi đã vượt qua vòng xét duyệt hồ sơ của trường Giao thông, đỗ vào Khoa Quản lí, dù cho cả nguyên nhân lẫn quá trình thi tuyển đều có phần khó mà tưởng tượng được, nhưng tôi cũng rất vui vì không phải tiếp tục học ôn thi cho kỳ thi cuối cấp.

Mấy thằng bạn tốt của tôi đều không có ai vượt qua vòng xét tuyển hồ sơ để vào thẳng đại học, vì vậy ai ai cũng ngưỡng mộ nhìn tôi “đơn phi”, kỳ hai lớp 12 tự do tự tại rong chơi nơi trường học, mang bộ mặt hớn hở làm ai cũng phải ghét đến trường.

Chả còn lý do để gặm sách nữa, tôi cả ngày đều nghe chương trình luyện nghe tiếng Anh “Studio Classroom”, lén đọc “Thiếu niên vui vẻ” dưới ngăn bàn. Lớp học thêm nơi khỉ ho cò gáy đó thì đương nhiên không phải đến nữa rồi, nhưng tôi vẫn ngày ngày ở lại trường vào buổi tối để cùng Thẩm Giai Nghi học bài, thỉnh thoảng chuẩn bị một hộp bánh quy để cùng cô ấy tiêu đi nỗi khổ học hành.

Ban ngày, giờ lên lớp, tôi bắt đầu làm vài việc vô cùng kỳ quái, chẳng hạn như trồng hoa trong ngăn bàn, đem giấy thi xé thành vụn giấy nhỏ làm tuyết đi khắp nơi đem rắc lung tung lên đầu lũ bạn. Chưa hết, tôi còn tìm người cùng tôi ra ngoài hành lang đánh cầu lông, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chả lo lắng gì về áp lực thi cử của kỳ thi chuyển cấp cả.

“Hứa Bác Thuần, lo mà học hành chăm chỉ nhé, kỳ thi đại học cái thứ đó là không thể coi thường được đâu.”

Tôi cầm hai quả cầu lông vụt, một phát mạnh trúng đầu Hứa Bác Thuần, nói, “Hầy, chơi cầu lông với tao đi!”

“Xéo, cút đi cho tao nhờ! Tự lấy tay trái đánh với tay phải ấy!” Hứa Bác Thuần giơ ngón tay giữa với tôi.

Không cần phải thi kỳ thi chuyển cấp nữa, đầu óc tôi giờ ngập tràn kế hoạch để làm sao có thể đem đến niềm vui bất ngờ cho Thẩm Giai Nghi vào ngày tốt nghiệp, làm thế nào để cùng Thẩm Giai Nghi duy trì liên lạc sau khi tốt nghiệp. Còn suy xét xem bao giờ mới là thời điểm tốt để “tỏ tình nghiêm túc” nữa.

Tôi còn rỗi việc đến mức luyện tập kỹ thuật “Khóc trong ba mươi giây”.

“Sao mày lại đi luyện cái kỹ thuật vớ vẩn tuôn nước mắt trong ba mươi giây vậy? Muốn gợi đòn à?” Hứa Bác Thuần tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn tôi đang nước mắt giàn giụa.

“Không phải. Mày nghĩ mà xem, nếu như tao và Thẩm Giai Nghi mỗi người học trường đại học khác nhau, tại ga tàu hỏa thời khắc ly biệt, nếu như tao có thể xuất thần rơi mấy giọt nước mắt, chẳng phải là vô cùng lãng mạn à? Cô ấy lại chẳng càng thích tao hơn sao?” Tôi lau nước mắt, xì nước mũi.

“Có mà mày bị bệnh thần kinh thì có.” Hứa Bác Thuần nghiêm nghị nói, “Nhưng mà làm sao mà mày làm được như thế? Vẫn còn một ít này.”

“Tao thử tưởng tượng nếu con Puma nhà tao bỗng đột nhiên chết đi, tao không còn được ở bên cạnh nó nữa. Vô cùng bi thương.” Tôi cười cười.

Ngóng chờ, chờ mong kỳ thi chuyển cấp kết thúc, thời khắc tỏ tình sẽ đến.

Kỳ thi chuyển cấp càng lúc càng đến gần, trường học theo thông lệ ngừng làm việc.

Vì Thẩm Giai Nghi mà sống tốt, quãng thời gian cấp ba ba năm học hành chăm chỉ tràn đầy nhiệt huyết của tôi sắp kết thúc rồi.

Cái thằng tôi giờ không phải tham dự kỳ thi chuyển cấp nữa, mỗi ngày đều ì ạch tới tận trưa mới vác xác lên lớp nhận ném đá của cả lớp, tìm người đánh cầu lông cùng. Mỗi buổi sáng sáu giờ ba mươi phút, điện thoại ở trên đầu cất tiếng kêu, tôi hai mắt vẫn còn lim dim, tay chân quờ quạng chạy đi nghe điện thoại.

“Kha Cảnh Đằng, ngủ dậy mau!” Giọng Thẩm Giai Nghi cất lên, chứa đầy tinh thần phấn chấn.

“A? Gì vậy?” Tôi ngái ngủ.

“Dậy đi cùng mình học bài, dậy nhanh, dậy nhanh!” Thẩm Giai Nghi lời lẽ nghiêm khắc.

“…đến trường í hả?” Tôi cười hi hi, đã tỉnh táo được một nửa.

“Không phải, mà là dậy đi. Dạo này cậu ì ạch quá rồi, không phải thi cuối cấp cũng không được như thế này, dậy ngay cho mình!” Thẩm Giai Nghi đem ống nghe đưa gần loa, ấn nút chơi nhạc.

Ống nghe truyền đến một bản nhạc cổ điển hào hùng khí khái, tôi toàn thân thấy chấn động.

“Làm trò khỉ gì vậy?” Tôi nói, nhưng không có ai trả lời.

Thẩm Giai Nghi chắc là đã đem đặt ống nghe ở trước loa rồi…Đúng là đồ thích là làm theo ý mình.

Không biết Thẩm Giai Nghi đến lúc nào mới lại cầm ống nghe điện thoại, tôi chỉ còn biết cầm điện thoại, nhảy nhót trên mặt đất, dụi mắt ngáp lấy ngáp để, nghe cho hết bản nhạc cổ điển.

“Sao rồi? Tỉnh ngủ chưa?” Thẩm Giai Nghi lẩm bẩm, cầm ống nghe.

“Còn – phải – cảm – ơn – bạn – nhiều – ạ!” Tôi càu nhàu, trong lòng thực ra vô cùng sung sướng.

“Về sau mình ngày nào buổi sáng cũng sẽ gọi điện đánh thức cậu dậy, cậu á, cứ liệu liệu mà chuẩn bị tâm lý đi! Cẩn thận suy nghĩ xem trong lúc mọi người đang ôn thi đại học, cậu có thể làm gì để bồi đắp bản thân.” Thẩm Giai Nghi nói, ngữ khí vô cùng cẩn thận.

“Con người ta nếu như ngủ không đủ thì có bồi đắp thế nào cũng rỗng thôi.”

“Cậu đừng có mà ngụy biện, rõ ràng là đi ngủ muộn. Cậu cũng nên có lý tưởng chút đi!”

Ngủ muộn quá chả phải là chờ cậu học bài xong, nói chuyện điện thoại chúc ngủ ngon mới nhắm mắt ngủ đó sao? Tôi tự nhủ.

“Vậy thì mình mỗi sáng phải nghe một bản nhạc khác nhau thì mới ngủ dậy, không được lặp lại đâu. Nếu mà mình phát hiện ra bản nào lặp lại, mình sẽ gác máy, mình sẽ đi ngủ tiếp đó.” Tôi ra giọng bắt bẻ.

Đối với tầm quan trọng của chuyện này, phải tốn chút thời gian, cho Thẩm Giai Nghi vài đề bài hóc búa, bắt cô ấy phải có chút bận rộn đánh thức tôi dậy ,cũng là để hình thành trong cô ấy một thói quen coi trọng tôi, ngày qua ngày, giữa Thẩm Giai Nghi và tôi như có thêm một sợi dây ràng buộc. Như vậy thật tuyệt.

“Như vậy thì có là gì. Cậu thề đi, cậu không được cố ngủ rốn nữa.” Thẩm Giai Nghi có vẻ như rất phấn chấn.

“Tuân mệnh.” Tôi ngáp dài.

“Tuân mệnh cái gì, thề!”

“Xin thề.”

Tôi gác máy, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Người con gái mà tôi yêu mến, mỗi sáng lại gọi điện thoại đánh thức tôi dậy đó!

“Ông trời ơi, đây có phải tín hiệu tình yêu không? Phải không? Phải! Phải!” Tôi cầu khẩn.

Về sau mỗi sáng sáu giờ ba mươi, Thẩm Giai Nghi vừa ngủ dậy liền gọi điện thoại đánh thức tôi dậy, cô ấy lại đem ống nghe đặt cạnh đài, bật từng bài từng bài nhạc cổ điển với mấy bài hát cũ tiếng Anh làm tôi chấn động, cứ thế cho tới khi tôi tỉnh giấc hoàn toàn mới thôi.

Trong bầu không khí hạnh phúc ngập tràn như vậy, tôi chả có cách nào ngăn mình có những hành động thể hiện tình cảm yêu mến với  Thẩm Giai Nghi. Tình yêu quả nhiên là một thứ rất cảm tính, không thể nào bày mưu tính kế thận trọng từng bước được, tự kiềm chế như vậy sẽ không tốt với sức khỏe.

Có mấy buổi tối, tôi đều đánh vật với đống thức ăn kỳ quái trong phòng bếp trước nay tôi chả mấy khi ngó ngàng, sau đó, nấu mấy thứ đồ ăn tỏ chút tấm lòng, đặt vào hộp cơm, đạp xe đến trường đưa Thẩm Giai Nghi ăn lót dạ bữa tối. Thỉnh thoảng, lại còn kèm thêm một đóa hoa Hồng môn, đóa hoa độc nhất giữa tôi và cô ấy.

Sến chuối quá đi thôi, nhưng mà khi một người con trai mạnh mẽ bỗng trở nên sến như vậy, tôi đoán rằng sẽ làm người ta rất cảm động chăng?

“Thẩm Giai Nghi ăn mới gọi là lạ, nhất định sẽ đem đổ đi.” Hứa Bác Thuần nhìn tôi khịt mũi tỏ vẻ coi thường.

“Đổ đi cũng chả làm sao, quan trọng là tao có làm, cô ấy có nhận.” Tôi cười ngốc nghếch.

Hai tuần sau khi ngừng học trên trường, buổi lễ tốt nghiệp từ từ đến gần.

Buổi lễ tốt nghiệp năm đó, Thẩm Giai Nghi tặng tôi một bó hoa to, làm tôi hí hửng sung sướng đến nỗi muốn giả vờ khóc lúc lễ tốt nghiệp diễn ra cũng khóc không nổi, mãi đến khi tôi phát hiện mấy thằng bạn thân thằng nào cũng được nhận hoa Thẩm Giai Nghi tặng, tôi mới muốn gào khóc thảm thiết. Khốn thật, tôi thực sự hy vọng bản thân sẽ nhận được đối xử đặc biệt hơn một chút của Thẩm Giai Nghi.

Tất cả mọi người bận rộn ký lên áo đồng phục, chụp ảnh, chỗ này thổ lộ, chỗ kia chia tay, cùng nhau viết mấy dòng lên quyển sổ lưu bút tốt nghiệp, … Thẩm Giai Nghi nhận được rất nhiều quà tặng tốt nghiệp của bao nhiêu nam sinh.

Thẩm Giai Nghi có viết trên quyển sổ lưu bút của tôi:

“For Tuổi trẻ hứa hẹn:

6:30 ngủ dậy là một thói quen tốt, nhưng mà, phải là tự mình ngủ dậy mới vĩ đại!

Hy vọng rằng nhờ những bản nhạc “tinh tuyển” khai sáng, sẽ thêm rạng ngời khí chất!

Giai Nghi, 19/6.”

Tôi cũng đặc biệt chú ý chọn góc áo bên trái, vị trí vô cùng đặc biệt, viết cho Thẩm Giai Nghi mấy dòng.

“Qùa tặng của bạn, này, đừng bảo là người bạn lâu năm này không nhớ đến bạn.”

Thẩm Giai Nghi đem quyển Tĩnh Tư Ngữ mới xuất bản của sư Chứng Nghiêm tặng tôi. Khổ thế, tôi chả bao giờ nghĩ đến việc tìm cho đủ bộ đâu!

Tiếp đó đến lượt tôi.

“Tặng cậu này, tốt nghiệp vui vẻ. Mình tự vẽ đó, phải mặc đấy nhé!” Tôi tặng Thẩm Giai Nghi chiếc áo mà tôi tự tay vẽ lên bằng loại thuốc màu đặc biệt.

“Oà? Đẹp thế.” Thẩm Giai Nghi cười cười nhận lấy, mở quà ngay tại chỗ.

Hình vẽ trên chiếc áo, chính là một con mắt đen trắng rõ ràng, trong mắt có hình một quả táo màu đỏ.

“Ý nghĩa gì vậy?” Thẩm Giai Nghi nghiêng nghiêng đầu thắc mắc.

“Tra thử từ điển tiếng Anh xem nhé đồ ngốc.” Tôi khẽ nháy đôi lông mày, ra vẻ bí ẩn.

Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, trở về nhà, đúng như dự đoán nhận được điện thoại của  Thẩm Giai Nghi.

Ở đầu bên kia điện thoại, là điều mà tôi chưa từng được nghe, là âm thanh cảm động mà tôi chờ đợi đã lâu rồi.

Rất đơn giản, nhưng lại dễ chịu.

“Cảm ơn cậu. Mình hiện tại căn bản là không thể nói nên lời.” Nghẹn ngào.

“Mình tại Khoa Quản lý trường Giao thông đợi cậu.” Tay nắm chặt.

You are the apple of my eye.

Cậu là, người mà mình yêu quý nhất.

Mười hai ngày sau, Thẩm Giai Nghi khoác lên mình lời chúc phúc của tôi, lên trường thi tham gia kỳ thi đại học.

“Mình nghĩ là, mượn một chút vận may của cậu vậy!” Thẩm Giai Nghi có phần bẽn lẽn.

“Không sao, bọn mình sát cánh chiến đấu.” Tôi trong lòng rất vui.

Buổi tối hôm đó điểm số được công bố, tôi tại nghe thấy tiếng thiên thần bật khóc.

Thẩm Giai Nghi làm bài bỗng thất thường, thành tích chắc chắn không thể vào trường Đại học Giao thông, điểm ước chừng đỗ vào trường Kinh tế Trung ương hoặc Sư phạm Đài Bắc.

Chúng tôi nói chuyện điện thoại với nhau khoảng 7 tiếng đồng hồ, cả hai đều không nỡ buông điện thoại xuống. Toàn thân tôi, từng khúc từng khúc như dần trở nên trống rỗng, bao lời “Từ trước đến nay, mình rất thích cậu”, “Cậu nghĩ xem mình chăm chỉ học tập như vậy là vì ai”, “Cậu là phần ký ức quan trọng nhất trong những năm tháng cấp ba của mình”, cứ thế một mạch tuôn trào.

Cuối cùng, bàn tay cầm điện thoại của tôi thấm đẫm những giọt mồ hôi.

“Mình muốn lấy cậu. Mình nhất định sẽ lấy được cậu, một trăm phần trăm sẽ lấy được cậu.” Tôi cố kìm nén giọng điệu kích động, nói ra những lời mà không hợp chút nào với tuổi của mình cả.

Thẩm Giai Nghi hít thở sâu, hít thở thật sâu.

“Bây giờ cậu có muốn nghe đáp án không? Mình có thể ngay tức khắc nói cho cậu.” Giọng của  Thẩm Giai Nghi vô cùng bình tĩnh. Có thể, tôi đã mất đi năng lượng, cố phân biệt ý nghĩa hàm ẩn trong giọng điệu của Thẩm Giai Nghi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi sợ hãi tột độ, bản thân cảm thấy như không được phép tiếp tục thích người con gái đó.

Nếu chuyện đó xảy ra, có thể thấy cuộc đời của tôi cũng sẽ giống như chiếc lá trôi trên mặt nước, dù cho có bồng bềnh trên làn nước trôi chầm chậm, rồi cũng dần dần khô héo.

“Không cần đâu, mình căn bản cũng không hỏi cậu, vì vậy cậu cũng không thể cự tuyệt mình. Mình sẽ tiếp tục nỗ lực, cả đời này mình cũng sẽ tiếp tục nỗ lực.” Sự kích động của tôi biến thành kiểu cố chấp, và kiêu ngạo vô lối.

“Cậu thật sự không muốn nghe đáp án?” Thẩm Giai Nghi thở dài.

“Mình không muốn nghe. Xin đừng nói cho mình bây giờ, xin đừng.” Tôi giữ bình tĩnh, “Cậu hãy kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến ngày mà mình theo đuổi cậu nhé. Vậy, hãy để mình, được tiếp tục thích cậu.”

Cứ như vậy, tôi chưa từng đi xin đáp án của Thẩm Giai Nghi.

Mãi cho tới đêm động đất năm đó.

8 thoughts on “[Dịch] Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm nào – 那些年我们一起追的女孩 – Cửu Bả Đao – Chương 19

  1. great!!!!!! bởi vì ngốc nghếch như vậy nên Kha Đằng đã bỏ lỡ mất Giai Nghi đó….đọc truyện này…rất vui, rất hài..nhưng lại là một chuỗi những nuối tiếc….Kha Đằng à, cái kiều tự tin vô lối của anh đâu mất rồi?????

    Like

  2. Nếu Cảnh Đằng tự tin hơn dũng cảm hơn thì mọi chuyện sẽ khác và có lẽ chúng ta cũng sẽ không ai phải nói lời hồi tiếc 🙂

    Like

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.